Ngoảnh lại một thời tuổi thơ qua
Lòng vẫn nhớ hoài một thuở xưa
Khi còn là chú bé húi "cua"
Ngày hai buổi đến trường vui học
Đi về còn đánh một giấc trưa
Trốn mẹ trèo lên tàng trứng cá
Dăm tên như lũ khỉ trên cây
Bẻ trái chín giành ăn chí choé
Dường như quên mất cái roi mây
Xóm nhà đối diện với Nhà Thương
Có trưa léng phéng chạy qua đường
Chun rào "khám phá" khu bệnh viện
Có chi mà kín cổng cao tường
Đường ngang ngõ dọc đi dễ lạc
Một màu trắng toát đến là buồn
Có lần vào lộn khu nhà xác
Sợ ma mấy đứa chạy hết hồn
Lắm bữa mẹ canh kỹ quá đi
Nằm ngồi cũng chán biết làm gì
Lẻn xuống sau hè coi trẻ gái
Chơi đánh giải gianh oản tù tì
Trò chơi con gái quá sức buồn
Thế mà chúng rủ ... cũng chơi luôn
Ngồi xuống là thua đôi ba bận
Quen rồi tay đánh đũa khá suôn
Chơi với dân "kẹp tóc" cũng hay
Quẩn sang hàng xóm chỉ quanh đây
Thằng con của mẹ sao ngoan thế
Mẹ khỏi phải la khỏi phải rầy
Ai nhớ ai quên ai khơi lại
Chuyện dân kẹp tóc với húi cua
Nhịp bước thời gian ơi mềm mại
Và theo cơn gió đổi thay mùa
Cứ thế ngày qua ngày như thế
Kỷ niệm ngày xưa ngỡ nhạt nhoà
Ai vừa khơi ấm tro mùa cũ
Ngoảnh lại một thời tuổi thơ qua
Cao Ngọc Cường
No comments:
Post a Comment