Monday, November 30, 2015

THƠ CHO BẠN Ở VIỆT NAM

THƠ CHO BẠN Ở VIỆT NAM

e-ngoc dang
To danthanh caobachtuyet hothuthuy nguyen and 4 More...

Jan 19, 2013
MD, 01/19/13

Đan Thanh, Bạch Tuyết và các bạn thân mến,

Cảm ơn các bạn đã đại diên lớp mình có mặt trong tang lễ Cô Lê Thị Lư(Phan Hồng Lạc).  Lê Ngọc biết Thầy rất buồn, nhưng không thể chia sẻ gì hơn là những lời chia buồn và thăm hỏi. Mong rằng ngày tháng trôi qua, nỗi nhớ tiếc Cô trong lòng Thầy sẽ nhẹ nhàng hơn.

Bạch Tuyết ơi! chúc mừng bạn có con ngoan dâu hiền; gây dựng hạnh phúc cho các con là niềm vui lớn của người làm cha mẹ Tuyết nhỉ.  Sang Mỹ, Ngọc cũng không có cơ hội để đi dạy học lại thật sự, nhưng trong công việc, nhất là vào mùa hè khi học sinh Mỹ đi làm thêm ở sở, Ngọc thỉnh thoảng cũng phải hướng dẫn, chỉ giảng công việc cho họ cũng vui, và cũng ra dáng Thầy Cô lắm.  Buồn làm chi,'nếu đời cho ta chanh, thì ta pha Lemonade', mấy đứa nhỏ làm việc với Ngọc tụi nó hay rêu rao câu này khi phải làm những viêc khó, hay không được chọn lựa... Ở đâu cũng vậy, cũng có một số lượng hạnh phúc dành đủ cho ta đi trọn đường trần. Ngọc mừng cho Tuyết có thể sắp xếp thì giờ đi chùa lễ Phật và làm công quả, và cũng đồng ý với bạn là giận viêc xấu, chứ không ghét người. Là người thì ai cũng có lúc vô minh, càng vô minh nhiều thì càng đáng thương nhiều, do đó nếu mình chưa đủ năng lực, hay không đủ nhân duyên tốt để giúp đổi thay thì mình phải biết buông xả để khỏi gây những nghich cảnh, nghiệp quả thêm cho chính mình, và cho người.  Lúc Ngọc về thăm nhà, chị chồng cũng dẫn đi lễ vài chùa, các chùa ở thành phố Sài Gòn thay đổi nhiều quá. Nhiều thêm nhưng buồn quá !!! Nói chung là tất cả chúng ta dù đi hay ở đều đang ngắm xem "bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương"!!!

Đan Thanh thuơng mến,  Ngoc nhìn hình thì nhận ra Đan Thanh ngay,  tuy rằng có hơi mũm mĩm hơn xưa.  Ở tuổi tụi mình hầu hết là phát tướng hết, Ngọc cũng không ngoại lệ.  Ngọc lên cân nhưng sức khỏe không tốt, phải uống thuốc cao máu và bịnh tim. Tuy nhiên Ngọc nghĩ biết bịnh là hết bịnh, đói ăn rau, đau uống thuốc nên vẫn ăn ngon, ngủ yên lắm.  Đan Thanh liên lạc thường xuyên với Thầy thật là đáng quí.  Thời gian là liều thuốc để làm dịu những cơn đau buồn mất mát như vậy.  Anh của Thanh có còn đi dạy hay cũng nghỉ hưu rồi???  Ngọc vẫn nhớ ngôi nhà Thanh ở, nơi có giàn dưa tây thật đẹp và thật sai trái.  Nhớ ba mẹ Thanh, hai bác rất hiền;  nhớ viêc Thanh bị mất xe Honda, Phương Lan và các bạn đưa Thanh về nhà, gặp Ba Thanh, Thanh nói "Ba ơi! mất xe rồi!" bác không la một tiếng nào chỉ bật khóc và nói "rồi ngày mai tụi mi làm sao mà đi học???"  Chỉ một lời than ấy cho Ngọc biết rằng bác trai đã có cuộc sống rất thanh cao...Sau đó ít lâu Thanh nhận được giấy báo tìm lại xe, cả lớp đều mừng, riêng Ngọc bên nỗi mừng cho bạn Ngọc còn có một niềm tin vững chắc hơn "Ở hiền gặp lành..."

Nhớ các bạn lắm !!! Gặp bạn nào cũng nhắn lời Ngọc như vậy nhé Tuyết, Thanh.

Thân ái,

Đặng Thị Lê Ngọc


    

No comments:

Post a Comment