ĐỌC LẠI “CHÉN RƯỢU MỪNG XUÂN” NHỚ ANH NGUYỄN ĐỨC LẬP
Sáng mùng Ba, vẫn dậy sớm theo thói quen cố hữu, đọc lại (và họa nguyên vận) bài thơ của anh Nguyễn Đức Lập (1945-2016), nhà văn, trưởng Hướng đạo với tên rừng Sóc Vui Vẻ của chúng tôi.
Đó là bài thơ duy nhất của anh mà tôi còn lưu giữ trong hơn 20 tác phẩm văn xuôi của anh.
Anh Lập chỉ viết văn khi từ khi tỵ nạn tại Palawaan những năm đầu thập niên 80 và bài Chén rượu mừng Xuân của anh in trong Những Đêm Không Ngủ, tập thơ duy nhất của anh viết trong “Khung rào tỵ nạn..” những năm ấy tại những trại tạm cư ở Phi Luật Tân, nơi ba năm Nguyễn Đức Lập chôn chân nơi đó, như quãng đời một tráng sĩ bị bó tay trong vòng rào hẹp mà nung nấu tâm can hào khí muốn cứu vãn quê hương đang trong gông cùm giặc nước.
Bài thơ Nguyễn Đức Lập phảng phất phong thái những bài Hành của Thâm Tâm, Nguyễn Bính ... đọc lại vẫn cảm thấy đầy hào khí bi tráng và thê lương như tấc lòng anh nung nấu “muốn làm một cái gì” cho đất nước quê hương nhưng vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện đó cho đến cuối đời.
Bài thơ duy nhất của anh Nguyễn Đức Lập mà tôi được biết, vẫn còn lưu giữ trong Notebook như một kỷ niệm với anh, tình cờ lại hiện ra trong những ngày Xuân tái đêm qua khi ngồi uống chén rượu đầu năm những người bạn, người em hướng đạo của anh Lập ... chúng tôi đã đọc lại mà nhớ anh - Anh Sóc Vui Vẻ Nguyễn Đức Lập - cũng gần đến ngày giỗ của anh, anh mất vào cuối tháng Hai năm nhuần 2016.
Mời quý bạn đọc nhân dịp đầu Xuân.
Chén rượu mừng Xuân
Chén rượu xoàng đây ta mời ngươi
Cháy gan cháy ruột ngửa nghiêng cười
Người đời xanh mắt thời tao loạn
Tìm kiếm chi cho chán mớ đời?
Hiền sĩ ngày xưa ngồi góc núi
Pha trà nước suối, ngâm thơ chơi
Hay say giữa chợ lan man khóc
Sụ nghiệp không đầy bát rượu vơi.
Hoành kiếm nhơn nhơn nhìn thế cuộc
Giận thân râu tóc chẳng phùng thời
Đập bàn hát loạn dăm ba khúc
Hào khí bay lên vút tận trời.
Ngươi có thấy không, hào kiệt trước
Nuốt trời, mửa đất há nhường ai?
Cát lầm chẳng để sờn mơ ước
Cũng đã bao phen sóng dập vùi.
Thiên hạ khó dung người chí lớn
Dặm trường ngựa thét muốn mòn hơi
Mỉa mai cho những cơn thành bại
Cuồn cuộn sông dài nước chảy xuôi.
Cũng có người xưa, người Đỗ Mục
Buồn thương nhân sự, tiếc hoa rơi
Hay như gã Tín Lăng Quân đó
Mộng lớn tàn bên gái tuyệt vời
Họ Khuất trầm mình sông Mịch Thủy
Góp cho nhân thế tiếng than ôi
Tử Tư đầu bạc băng qua ải
Để lại thiên thu tiếng thở dài.
Chén rượu xoàng đây, ta mời ngươi
Khung rào tỵ nạn có chi vui
Chim hồng xếp cánh khinh trời hẹp
Nhìn lại thân ta, xót chuyện người.
Nguyễn Đức Lập
(Những Đêm Không Ngủ)
Dậy sớm đọc lại thơ anh và nảy ý họa nguyên vận bài thơ của anh Nguyễn Đức Lập như một nên tâm hương nhân ngày giỗ Anh cuối tháng này:
Ngày Xuân đọc lại thơ anh Nguyễn Đức Lập
Tha phương lữ thứ, ta với ngươi
Bầm gan, tím ruột bậm môi cười
Xuân đến không mời nhau chén rượu
Mà làm chi để hết nửa đời
Quán xá cũng không .... mùa dịch bệnh!
Góc vườn ngồi đốt lửa mà chơi
Ngày Xuân đất khách buồn không nói
Rượu rót chén đầy lại chén vơi
Cứ gượng mà vui như Lã Vọng
Buông câu thẳng lưỡi để chờ thời
Mòn hơi ... mà lão lai tài tận
Ngửa cổ mà tu .... ấy mệnh trời!
Ngươi cũng như ta nhà quanh xóm
Mấy chục năm dài chẳng bằng ai
Nhưng có cái chẳng ai bằng được
Ăn hòn nói cục chẳng giấu vùi
Xó núi vẫn thường ra cắm trại
Ven rừng đốt lửa khói lên hơi
Buồn tha hương cũng dần phai nhạt
Nước mắt lần hồi cũng chảy xuôi
Cứ ngỡ sẽ quên buồn xưa ấy
Ai ngờ chiều chậm cuối năm rơi
Nâng chén mừng Xuân, Xuân viễn xứ
Cố hương, cánh hạc vút xa vời
Xuân này con lại không về được
Quê nhà xa ngái ! Mẹ quê ôi!
Phương này Xuân tái mùa Xuân lại
Phương ấy còn ai tiếng thở dài
Tha phương viễn xứ ta với ngươi
Xuân về hoang lạnh giọt buồn vui
Ly rượu đầu năm nghe mằn mặn
Đọc lại thơ xưa lại nhớ người
Cao Ngọc Cường
Mùng Ba Tết Tân Sửu
(Gửi Nguyen Cao Binh)
No comments:
Post a Comment