Bài hành cuối năm ta
(Gửi Hoan Tran Ngoc)
Chiều cuối năm nhớ bạn phương xa
Mây khói đùn lên nỗi nhớ nhà
Nhớ lại một thời chinh chiến cũ
Ngày Xuân đồn vắng tiếng chim ca
Quanh kẽm gai giăng, rừng xanh lá
Ngày lại ngày, năm tháng dần qua
Núi cao lũng thấp mù sương lạnh
Đi kích đêm nằm gác tuyến xa
Hố cá nhân chôn đời trai trẻ
Chong súng đêm ghìm những bóng ma
Ngày lên quanh quất rừng và núi
Xuân về cây cỏ vẫn ra hoa
Đạn bom dẫu xé toang trời đất
Dẫu xé lòng người cuộc can qua
Cỏ cây Xuân lại lên mầm sống
Bám trên đất khổ ... cứ như là
Chưa hề có tang thương ly biệt
Và lòng người vẫn luôn thiết tha
Dù sống cận kề bên cái chết
Cứ nuôi hy vọng ... cứ thế mà
Để sống từng ngày cùng chia lửa
Đời trai chinh chiến giữ sơn hà
Và bạn ... bạn đã làm ta nhớ
Những chiều cuối năm nơi chốn xa
Nhớ ngày Xuân lạnh trên đồn vắng
Nơi từng in dấu chân chúng ta
Thôi viết đôi dòng thơ gửi bạn
Và gửi về thêm nỗi nhớ nhà
Gửi nhớ thương về rừng núi cũ
Mùa Xuân thao thức tiếng oanh ca
“ Nếu mai không nở anh đâu biết
Xuân về hay chưa ...” nơi đồn xa
Chia hơi thuốc ấm đêm trừ tịch
“Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà”
Chiều cuối năm nhớ về phố núi
Lạnh giá cao nguyên nhớ nhớ là ...
Mai Cao Nguyên
(30 tháng Chạp cuối năm ta)
No comments:
Post a Comment