Có lúc, mình đã thèm, thèm sinh ra kiếp làm cát bụi, chỉ cần khẽ cúi xuống, là lẫn thật nhanh vào muôn trùng, không còn nhớ hay quên.. Mà ngẫm lại đời mình, chẳng phải mình đang là cát bụi hay sao.. |
Mình còn bé nhỏ hơn cả hạt cát trong vô miên cuộc đời này.. Mà sao mình vẫn phải chịu sự va đập, lẫn lộn, sao mình không thể thanh thản trong cuộc đời mà mình cố công gầy dựng, trong thế giới mình xây đắp cho riêng mình, sao mà khó nhọc đến nhường này..
Nhiều lúc, mình chỉ còn một cảm giác, có những linh hồn cứ phải xô vào nhau, nghiền nát nhau, nghiến ngấu nhau, làm cho nhau đau đến cùng cực.. thì mới gọi là..
khỏi khóe, nên mình cố há miệng ra cười.. Nhưng mà khi mình chỉ còn một nụ cười khô cạn trên môi, mình lại thèm được khóc.. Và cuối cùng, mình chẳng làm gì cả..
Mình có một phận đời để sống, bổn phận của mình là sống cho trọn vẹn phận đời đó, và mình đã làm.. Rồi mình cũng sẽ làm như thế.. Cho đến khi mình lẫn vào cát bụi kia..
Cát bụi sẽ trở về với cát bụi
Mỗi khi mình muốn khóc, mình sợ nước mắt mình chảy ra thổi là có thể nhẹ nhõm ...?
Có lẽ ai đó sẽ phản đối
Nhưng đối với ta, hạnh phúc đi kèm với bình yên.
Ta chỉ cần được làm bụi thôi..
Ta chỉ cần có thể bay đi thôi...
Nếu là hạt bụi, ta sẽ không còn đau.
Ta mặc kệ miễn sao sẽ được nhẹ nhõm ...
Ta nhắm mắt...
... tưởng tượng
một cánh đồng cỏ bạt ngàn
.... xanh bình yên
gió thổi bình yên...
... hạt bụi bình yên
Hạnh phúc của ta
.Mỗi chúng ta sẽ là 1 hạt bụi, bay theo hướng thổi của gió,đưa chúng ta lại gần nhau, đôi khi va đập vào nhau, rồi lại bay ra xa khỏi nhau ..mãi mãi....
Trần Xuân Bảo
No comments:
Post a Comment