BÀI HÀNH CUỐI NĂM
Bạn gửi tặng ta chai rượu quý
Gọi là nhấm nháp để thơm râu
Biết tiếng bạn là người hay rượu
Nhưng thầy thuốc cấm, nhịn bấy lâu
Gọi là nhấm nháp để thơm râu
Biết tiếng bạn là người hay rượu
Nhưng thầy thuốc cấm, nhịn bấy lâu
Tàn năm rót tạ lòng tri kỷ
Tràn ly chẳng biết rót về đâu
Cứ ngỡ như trong câu thơ cổ
Cuối năm ngồi đối ẩm cùng sầu
Già ! ừ thì cũng chưa già lắm
Mà trẻ, thời qua cũng đã lâu
Đôi khi nhìn cứ như ông lão
Mấy thuở được làm đứa trẻ trâu
Nhìn ngây đáy cốc trầm ngâm mãi
Hổ phách lên men óng ánh mầu.
Bạn, ta mấy chục năm luân lạc
Cam làm thân Lã Vọng buông câu
Phế hưng lớp lớp nghe lòng đắng
Một sớm soi gương thấy bạc đầu
Ly hương một kiếp dài đăng đẳng
Năm thuở mười thì mới gặp nhau
Mà vẫn nhớ hoài tình tri ngộ
Dầu bao con nước chảy qua cầu
Tàn canh ngồi ngẫm tình nhân thế
Bạc cái nỗi đời lắm bể dâu
Sấp ngửa bình sinh chưa nên chuyện
Mà thời gian cứ trôi qua mau
Mây vẫn lững lờ mây viễn xứ
Biền biệt phương người cánh hải âu
Cuối năm rượu rót buồn không nhấp
Dằng dặc tình bằng chuyện trước sau
Cơm áo nợ tình tròn một kiếp
Ngứa tay nguệch ngoạc một đôi câu
Thơ cứ viết tràn như đồng thiếp
Cho nhẹ lòng thôi chẳng vì đâu
Cuối năm chiều xuống rơi chầm chậm
Thấp thoáng vàng phai nhạt mấy mầu
Em hãy ngồi bên cho có bạn
Để ta soi bóng đáy mắt nâu
Chiêu ngụm rượu lên đầy cảm khái
Mà lời tận tuyệt chẳng thành câu
Em chớ nhìn ta mà ái ngại
"Bất tu dụng tửu phá thành sầu"
Thôi nhé ! lão đồ gàn vô dụng
Cả đời làm những chuyện ruồi bâu
Buổi chiều cuối năm như giấc mộng
Đời chia biên giới mấy vai cầu
Chẳng mảy may gì mà tâm động
Tỉnh ra, thơ nát rượu lưng bầu
No comments:
Post a Comment