Những bờ vai…
“… những bờ vai vô hình vẫn tựa vào nhau trong xa vắng”…
Thơ Diễm Châu
Đôi
khi, bỗng thấy mình nhỏ bé và lọt thỏm giữa dài rộng của tháng ngày.
Dường như nhớ, mà dường như không phải, dường như cô đơn, mà dường như
không phải. Chỉ muốn được tựa vào bờ vai một ai đó, nghe thời gian xao
xác trôi đi. Bình yên, có khi chỉ là cái tựa đầu khe khẽ thế thôi, để
cân bằng những chông chênh vương vãi trong lòng.
Tôi
thích vai những người đàn ông, mạnh mẽ, vững chải, và đủ rộng để những
yếu đuối của đàn bà dựa vào. Dường như cuộc sống ngừng lại thật lâu trên
một điểm tựa rất đỗi nồng nàn. Tôi thích vai những người đàn bà, thon
thon, mỏng manh. Đôi bờ vai đủ nhỏ bé để gói gọn trong vòng tay của
những người đàn ông, nhưng cũng đủ dịu dàng, ấm áp để ru ngủ những lo
toan, căng thẳng của họ. Tôi thích vai những người già, heo hắt, xương
xẩu và cũ kỹ, tựa hồ một thân cây cả ngàn vòng vân gỗ luôn thoang thoảng
thơm mùi quá khứ. Đâu đó in hằn vết dấu bao tháng ngày gồng gánh thời
gian.
Ngày
còn bé, mỗi lần được ba chở đi chơi, tôi thường ngồi sau lưng, ôm ba
bằng cả hai tay thật chặt, mắt thì nhắm tịt lại. Đã tựa sát đầu vào vai
ba rồi thì còn lo lắng gì về cuộc sống lao xao ngoài kia.
Cũng có khi ba công kênh tôi trên vai mà đi khắp xóm. Ngồi trên cao,
thấy thích thú và tự hào. Hạnh phúc của những ngày tuổi thơ được bềnh
bồng trên vai ba theo tôi qua bao nhiêu năm tháng. Vai mẹ tôi thì hiền,
nhỏ bé, nhưng bền bỉ và dẻo dai. Dường như có một thứ nhựa sống mãnh
liệt vẫn âm thầm chảy dưới mỏng manh da thịt. Vai mẹ như tấm gối thơm ru
ngoan giấc ngủ tôi thơ bé. Tôi biết, dù có lớn khôn xoải cánh đến
phương trời nao thì tôi cũng không bay ra khỏi những yêu thương dài rộng
trên đôi vai ấy.
Những
bờ vai có khi như ám ảnh tôi. Những người con trai con gái yêu nhau lưu
dấu kỷ niệm bằng những cái nắm tay đầy xao động, những nụ hôn đắm say
bất tận, hay những cảm giác tha thiết của thịt da… Riêng tôi cứ nghĩ mãi
về những bờ vai của những người đang yêu. Họ có thể đọc được niềm vui,
nỗi buồn qua nét vai người yêu của mình, họ có thể nói với nhau cả một
câu chuyện rất dài bằng những cảm giác khi dựa vào nhau, và họ cho nhau
một đểm tựa êm đềm trước bão giông cuộc đời…
Tôi
cứ nghĩ mãi rằng nếu có một bộ phận nào đó trên cơ thể con người ít
phục vụ cho bản thân mình nhất thì có lẽ chính là đôi vai. Chúng sinh ra
để người khác dựa vào, để yếu đuối được chở che nâng đỡ, để cách xa
được yêu thương gần gụi, và để thơ mộng như những câu thơ của Đỗ Trung
Quân:
“Anh cầu mong- không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông-bão-biển-bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc”…
PHƯƠNG LAN sưu tầm trên net.(12/26/12)
No comments:
Post a Comment